Tranh Đỗ Duy TuấnTIỂU PHẨM
SÁCH GIÁO VIÊN
- Ê! Năm… theo mầy cở thạc sĩ là đã đủ năng lực, uy tín để soạn sách bồi dưỡng giáo viên bậc trung học chưa?
- Chú Hai nói sao? Thạc sĩ hả? Để coi, thạc sĩ tức là đã trên đại học, đương nhiên là làm “thầy của thầy” được quá đi chứ! Ủa! Mà sao bữa nay chú lại quan tâm đến chuyện ở tầm “vĩ mô” chi vậy? Chạy xe từ sáng tới giờ đủ tiền đong gạo chưa đó?
- Không phải tao quan tâm đến chuyện lớn, chuyện nhỏ gì! Cái làm tao thắc mắc, nghĩ cách gì cũng không ra… là tại sao trong loại sách bồi dưỡng giáo viên ấy lại hướng dẫn dạy cho học sinh là trong “Bình Ngô đại cáo” Nguyễn Trãi đã: “lúc lên án tố cáo tội ác kẻ thù, tác giả tố cáo hành động huỷ diệt môi trường sống… ông là “người xưa của ta nay” trong vấn đề bảo vệ môi trường”!
- Chú thắc mắc chuyện “Bình Ngô đại cáo” sao lại hỏi cháu vụ thạc sĩ, tiến sĩ?
- Thì đây, mầy coi “Thạc sĩ Phạm văn Hận, Phó chủ tịch quận Lê Chân, TP. Hải Phòng… chưa tốt nghiệp cấp hai phổ thông”, tức là chưa qua chương trình lớp 9 nữa! Vậy mà, ổng lên tới thạc sĩ. Liệu mấy ông “cái gì sĩ” soạn sách ấy, có nhảy cóc lớp lá, lớp mầm gì không mà “tư duy lô gích” kinh hoàng đến như vậy!
- Hổng phải đâu chú ơi! Cái nầy mấy ổng muốn làm một công đôi chuyện đó mà. Như cháu vừa bán cà phê, kê thêm kệ vé số. Còn chú thì chạy xe ôm, gom thêm mớ đồ may sẳn vậy mà. Kiểu con nhà nghèo tham công tiếc việc thôi! Chú thắc mắc làm gì!
- Hổng thắc mắc sao được mậy! Thằng lớn của tao năm nay lên lớp 10, hổm rày tao với bả lo muốn rạc người ba cái vụ tiền quần áo, sách vở. Dạy cái kiểu “gởi kèm” ấy tao sợ mai mốt thi đại học nó nói “đồng minh cùng phe việt minh” thì coi như mọi cố gắng của tao với bả đổ sông đổ biển.
- Chú nói cũng phải, nhưng nghe đâu ông giáo sư chủ biên soạn loại sách nầy là người có tiếng tăm dữ lắm. Ổng đã nói trên báo, đài mấy cái lổi “gì đó” thuộc khâu in ấn, còn vụ “Môi trường” thì đó là chủ trương lúc đầu, sau đó thì bỏ rồi…
- Lại còn đầu với đuôi nữa? Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy nó trớt quớt rồi, nói gì đến việc nâng lên thành chủ trương, chủ xị! Đừng đổ thừa cho nhà in, giống trẻ mẫu giáo lắm. Nếu lổi ở chuyện sai chính tả như “tu” mà in thành “tù” thì có gì đáng nói. Người đọc dễ dàng đoán ra, đằng nầy đây lại là một cách dạy, một phương pháp sư phạm mầy biết không? May mà nhờ báo chí phát hiện ra. Ê! Năm! còn số sách “môi trường” đã in ấn, phát hành rộng rải thì xử lý thế nào đây? Tiền của ai chịu?!
- Thì in thêm phần đính chính như báo chí vẫn làm đó, có sao đâu! Cùng lắm thì bỏ, in lại. Tiền Nhà nước chớ tiền cá nhân ai đâu mà chú lo.
- Bác Hồ đã nói: “Vì lợi ích trăm năm trồng người” mà sao tao thấy mấy ổng làm ăn cái kiểu “được chăng hay chớ” rồi “xin tì làm lại” nầy tao lo cho mấy đứa nhỏ ở nhà quá!
- Thôi chú đừng lo cái chuyện xa vời đó nữa! Chuyện tiền góp chiều nay nè, chú lo xong chưa? Chú không biết hồi đó Nguyễn Công Trứ đã nói: “Nợ tang bồng vay trả trả vay” sao? Chú mà không góp đủ cho con Tám, sức mấy nó cho chú vay cái mới.
SÁCH GIÁO VIÊN
- Ê! Năm… theo mầy cở thạc sĩ là đã đủ năng lực, uy tín để soạn sách bồi dưỡng giáo viên bậc trung học chưa?
- Chú Hai nói sao? Thạc sĩ hả? Để coi, thạc sĩ tức là đã trên đại học, đương nhiên là làm “thầy của thầy” được quá đi chứ! Ủa! Mà sao bữa nay chú lại quan tâm đến chuyện ở tầm “vĩ mô” chi vậy? Chạy xe từ sáng tới giờ đủ tiền đong gạo chưa đó?
- Không phải tao quan tâm đến chuyện lớn, chuyện nhỏ gì! Cái làm tao thắc mắc, nghĩ cách gì cũng không ra… là tại sao trong loại sách bồi dưỡng giáo viên ấy lại hướng dẫn dạy cho học sinh là trong “Bình Ngô đại cáo” Nguyễn Trãi đã: “lúc lên án tố cáo tội ác kẻ thù, tác giả tố cáo hành động huỷ diệt môi trường sống… ông là “người xưa của ta nay” trong vấn đề bảo vệ môi trường”!
- Chú thắc mắc chuyện “Bình Ngô đại cáo” sao lại hỏi cháu vụ thạc sĩ, tiến sĩ?
- Thì đây, mầy coi “Thạc sĩ Phạm văn Hận, Phó chủ tịch quận Lê Chân, TP. Hải Phòng… chưa tốt nghiệp cấp hai phổ thông”, tức là chưa qua chương trình lớp 9 nữa! Vậy mà, ổng lên tới thạc sĩ. Liệu mấy ông “cái gì sĩ” soạn sách ấy, có nhảy cóc lớp lá, lớp mầm gì không mà “tư duy lô gích” kinh hoàng đến như vậy!
- Hổng phải đâu chú ơi! Cái nầy mấy ổng muốn làm một công đôi chuyện đó mà. Như cháu vừa bán cà phê, kê thêm kệ vé số. Còn chú thì chạy xe ôm, gom thêm mớ đồ may sẳn vậy mà. Kiểu con nhà nghèo tham công tiếc việc thôi! Chú thắc mắc làm gì!
- Hổng thắc mắc sao được mậy! Thằng lớn của tao năm nay lên lớp 10, hổm rày tao với bả lo muốn rạc người ba cái vụ tiền quần áo, sách vở. Dạy cái kiểu “gởi kèm” ấy tao sợ mai mốt thi đại học nó nói “đồng minh cùng phe việt minh” thì coi như mọi cố gắng của tao với bả đổ sông đổ biển.
- Chú nói cũng phải, nhưng nghe đâu ông giáo sư chủ biên soạn loại sách nầy là người có tiếng tăm dữ lắm. Ổng đã nói trên báo, đài mấy cái lổi “gì đó” thuộc khâu in ấn, còn vụ “Môi trường” thì đó là chủ trương lúc đầu, sau đó thì bỏ rồi…
- Lại còn đầu với đuôi nữa? Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy nó trớt quớt rồi, nói gì đến việc nâng lên thành chủ trương, chủ xị! Đừng đổ thừa cho nhà in, giống trẻ mẫu giáo lắm. Nếu lổi ở chuyện sai chính tả như “tu” mà in thành “tù” thì có gì đáng nói. Người đọc dễ dàng đoán ra, đằng nầy đây lại là một cách dạy, một phương pháp sư phạm mầy biết không? May mà nhờ báo chí phát hiện ra. Ê! Năm! còn số sách “môi trường” đã in ấn, phát hành rộng rải thì xử lý thế nào đây? Tiền của ai chịu?!
- Thì in thêm phần đính chính như báo chí vẫn làm đó, có sao đâu! Cùng lắm thì bỏ, in lại. Tiền Nhà nước chớ tiền cá nhân ai đâu mà chú lo.
- Bác Hồ đã nói: “Vì lợi ích trăm năm trồng người” mà sao tao thấy mấy ổng làm ăn cái kiểu “được chăng hay chớ” rồi “xin tì làm lại” nầy tao lo cho mấy đứa nhỏ ở nhà quá!
- Thôi chú đừng lo cái chuyện xa vời đó nữa! Chuyện tiền góp chiều nay nè, chú lo xong chưa? Chú không biết hồi đó Nguyễn Công Trứ đã nói: “Nợ tang bồng vay trả trả vay” sao? Chú mà không góp đủ cho con Tám, sức mấy nó cho chú vay cái mới.




