
VỌNG CỔ
BÀI CHÍNH TẢ ĐẦU TIÊN
• NGY UYÊN
Nói lối:
Hai mươi tuổi em lần đầu nghe chính tả
Chữ “sống” mấy lần viết chẳng xong
Tuổi thầy – tuổi em vừa suýt soát
Em viết chưa thẳng hàng, thầy chẳng dám cầm tay
VỌNG CỔ
I. Hai mắt em vẫn còn đôi hàng lông mày kẻ đậm, chợt mở to hơn khi nghe thầy giảng về xứ sở quê… mình. Có cánh đồng xanh, có tiếng chim hót gọi tình. Hàng rào nhà em, ba trồng hoa dâm bụt; má nấu nước cho em gội đầu bằng hoa bưởi ngoài sân. Vẫn như còn đây cô bé lên năm, hay mơ mộng cánh buồm như trong chuyện kể. Tuổi thơ em giờ đây như ly bia đã cạn; tàn cuộc vui hờ, non vợ chồng lại già nhân ngải.
II. Cuộc đời có đến trăm ngàn con sóng dữ, còn thân em nhỏ nhoi như bọt nước tan rồi. Như cánh chim non bơ vơ giữa dòng đời. Như chiếc lá rơi giữa mùa giông bão; hoa rụng mất rồi, tan nát đời hoa. Cái em học đầu tiên là gắp mồi khui rượu, là những câu nói ngọt ngào, lã lơi, đơi đả. Hương vị tình yêu là gì em chưa được biết. Nụ hôn đầu đời em không còn nhớ đã trao ai.
Nói lối:
Hai mươi tuổi rồi em mới học cửu chương
Hai lần một là hai – điều nầy ai cũng hiểu
Như con người có một quê hương và một lần được sống
Em nhớ đừng quên để thật sự làm người
VỌNG CỔ
V. Đừng quên nghe em dẫu rằng bao nghiệt ngã, dẫu miệng đời dè bỉu rẻ khinh. Em hãy đến lớp làm cô học trò chăm chỉ; vần ngược, vần xuôi cũng đâu khó bằng giả vợ, mượn… chồng. Chung quanh em vẫn còn biết bao người có tấm lòng. Thầy giáo dạy em chưa học qua trường sư phạm, lòng vẫn vui rất nhiều vì em biết được hai chữ thiện lương. Từng đem chữ tình vung vãi muôn phương, nay nhận lại yêu thương từ bè bạn. Trái tim, tình người em ơi vô hạn, hãy mở lòng ra để nhận được đủ đầy.
VI. Mở lòng ra đi em để thấy cuộc đời vẫn đẹp, thấy ngôi sao dẫn đường về quê nhà vẫn sáng trên cao. Hãy tập viết lại chữ “người” cho thật tốt, dẫu chưa được thẳng hàng rồi cũng sẽ dần quen. Bài chính tả thầy đọc hôm nay có nhiều chữ khó. Em nói với bạn chẳng biết điểm mình là mấy, nỗi lo dễ thương của cô bé học trò.
Miền quê xa! lâu quá chưa về
Thấp thoáng dáng mẹ –bóng cha qua nước mắt
Trong phút chốc em thấy hồn mình thơ dại
Chân son nhỏ đến trường trong gió thu sang.
BÀI CHÍNH TẢ ĐẦU TIÊN
• NGY UYÊN
Nói lối:
Hai mươi tuổi em lần đầu nghe chính tả
Chữ “sống” mấy lần viết chẳng xong
Tuổi thầy – tuổi em vừa suýt soát
Em viết chưa thẳng hàng, thầy chẳng dám cầm tay
VỌNG CỔ
I. Hai mắt em vẫn còn đôi hàng lông mày kẻ đậm, chợt mở to hơn khi nghe thầy giảng về xứ sở quê… mình. Có cánh đồng xanh, có tiếng chim hót gọi tình. Hàng rào nhà em, ba trồng hoa dâm bụt; má nấu nước cho em gội đầu bằng hoa bưởi ngoài sân. Vẫn như còn đây cô bé lên năm, hay mơ mộng cánh buồm như trong chuyện kể. Tuổi thơ em giờ đây như ly bia đã cạn; tàn cuộc vui hờ, non vợ chồng lại già nhân ngải.
II. Cuộc đời có đến trăm ngàn con sóng dữ, còn thân em nhỏ nhoi như bọt nước tan rồi. Như cánh chim non bơ vơ giữa dòng đời. Như chiếc lá rơi giữa mùa giông bão; hoa rụng mất rồi, tan nát đời hoa. Cái em học đầu tiên là gắp mồi khui rượu, là những câu nói ngọt ngào, lã lơi, đơi đả. Hương vị tình yêu là gì em chưa được biết. Nụ hôn đầu đời em không còn nhớ đã trao ai.
Nói lối:
Hai mươi tuổi rồi em mới học cửu chương
Hai lần một là hai – điều nầy ai cũng hiểu
Như con người có một quê hương và một lần được sống
Em nhớ đừng quên để thật sự làm người
VỌNG CỔ
V. Đừng quên nghe em dẫu rằng bao nghiệt ngã, dẫu miệng đời dè bỉu rẻ khinh. Em hãy đến lớp làm cô học trò chăm chỉ; vần ngược, vần xuôi cũng đâu khó bằng giả vợ, mượn… chồng. Chung quanh em vẫn còn biết bao người có tấm lòng. Thầy giáo dạy em chưa học qua trường sư phạm, lòng vẫn vui rất nhiều vì em biết được hai chữ thiện lương. Từng đem chữ tình vung vãi muôn phương, nay nhận lại yêu thương từ bè bạn. Trái tim, tình người em ơi vô hạn, hãy mở lòng ra để nhận được đủ đầy.
VI. Mở lòng ra đi em để thấy cuộc đời vẫn đẹp, thấy ngôi sao dẫn đường về quê nhà vẫn sáng trên cao. Hãy tập viết lại chữ “người” cho thật tốt, dẫu chưa được thẳng hàng rồi cũng sẽ dần quen. Bài chính tả thầy đọc hôm nay có nhiều chữ khó. Em nói với bạn chẳng biết điểm mình là mấy, nỗi lo dễ thương của cô bé học trò.
Miền quê xa! lâu quá chưa về
Thấp thoáng dáng mẹ –bóng cha qua nước mắt
Trong phút chốc em thấy hồn mình thơ dại
Chân son nhỏ đến trường trong gió thu sang.


