Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2008

VONG CO


VỌNG CỔ

BÀI CHÍNH TẢ ĐẦU TIÊN

NGY UYÊN

Nói lối:

Hai mươi tuổi em lần đầu nghe chính tả
Chữ “sống” mấy lần viết chẳng xong
Tuổi thầy – tuổi em vừa suýt soát
Em viết chưa thẳng hàng, thầy chẳng dám cầm tay


VỌNG CỔ

I. Hai mắt em vẫn còn đôi hàng lông mày kẻ đậm, chợt mở to hơn khi nghe thầy giảng về xứ sở quê… mình. Có cánh đồng xanh, có tiếng chim hót gọi tình. Hàng rào nhà em, ba trồng hoa dâm bụt; má nấu nước cho em gội đầu bằng hoa bưởi ngoài sân. Vẫn như còn đây cô bé lên năm, hay mơ mộng cánh buồm như trong chuyện kể. Tuổi thơ em giờ đây như ly bia đã cạn; tàn cuộc vui hờ, non vợ chồng lại già nhân ngải.

II. Cuộc đời có đến trăm ngàn con sóng dữ, còn thân em nhỏ nhoi như bọt nước tan rồi. Như cánh chim non bơ vơ giữa dòng đời. Như chiếc lá rơi giữa mùa giông bão; hoa rụng mất rồi, tan nát đời hoa. Cái em học đầu tiên là gắp mồi khui rượu, là những câu nói ngọt ngào, lã lơi, đơi đả. Hương vị tình yêu là gì em chưa được biết. Nụ hôn đầu đời em không còn nhớ đã trao ai.

Nói lối:

Hai mươi tuổi rồi em mới học cửu chương
Hai lần một là hai – điều nầy ai cũng hiểu
Như con người có một quê hương và một lần được sống
Em nhớ đừng quên để thật sự làm người


VỌNG CỔ

V. Đừng quên nghe em dẫu rằng bao nghiệt ngã, dẫu miệng đời dè bỉu rẻ khinh. Em hãy đến lớp làm cô học trò chăm chỉ; vần ngược, vần xuôi cũng đâu khó bằng giả vợ, mượn… chồng. Chung quanh em vẫn còn biết bao người có tấm lòng. Thầy giáo dạy em chưa học qua trường sư phạm, lòng vẫn vui rất nhiều vì em biết được hai chữ thiện lương. Từng đem chữ tình vung vãi muôn phương, nay nhận lại yêu thương từ bè bạn. Trái tim, tình người em ơi vô hạn, hãy mở lòng ra để nhận được đủ đầy.

VI. Mở lòng ra đi em để thấy cuộc đời vẫn đẹp, thấy ngôi sao dẫn đường về quê nhà vẫn sáng trên cao. Hãy tập viết lại chữ “người” cho thật tốt, dẫu chưa được thẳng hàng rồi cũng sẽ dần quen. Bài chính tả thầy đọc hôm nay có nhiều chữ khó. Em nói với bạn chẳng biết điểm mình là mấy, nỗi lo dễ thương của cô bé học trò.

Miền quê xa! lâu quá chưa về
Thấp thoáng dáng mẹ –bóng cha qua nước mắt
Trong phút chốc em thấy hồn mình thơ dại
Chân son nhỏ đến trường trong gió thu sang.


Bữa cơm của mẹ



BỮA CƠM CỦA MẸ

* Kính tặng các mẹ Việt Nam anh hùng.

Mỗi bữa cơm mẹ bới ra sáu chén
một cho chồng và bốn đứa con mỗi đứa một phần
Những đứa con và người mà mẹ gọi là chồng
mãi mãi chẳng còn được ở gần
để lau cho mẹ giọt nước mắt rơi
cứ mỗi bữa cơm mẹ phải kềm lòng mình đừng khóc
Hạt cơm trắng còn thua màu tóc mẹ
Bát cơm một thời mẹ từng mơ ước bới đầy
nay đủ đầy sáu chén vây quanh...
chỉ còn mình mẹ

Thằng Hai, con Ba đứa mê canh hẹ
Thằng Tư, con Út lại thích hái rau vườn
chấm cá rô đồng nấu ngót
Bữa cơm đông đủ cả nhà chỉ có trong tưởng tượng
Một điều tưởng như hết sức bình thường
Lại không thể nào có được
Trái ớt hiểm xanh sau hè mỗi ngày mẹ hái
Để cạnh chén cơm chồng
Cuối bữa vứt đi
Tiếng vạc tre vẫn kẽo kẹt thầm thì
Bữa cơm sáu chén
Chỉ mình mẹ ngồi nuốt nghẹn
Những nén nhang nghi ngút trên bàn thờ
Vây quanh lận đận một đời thân vạc, thân cò
Tiếng ru hời từ thuở xa xưa
Mẹ ru lại thấm đầm nước mắt
Và lời ai hát : “ Một chiều... em tiễn anh...”
ngày gặp lại trong câu ca không có

Những tấm bằng Tổ quốc ghi công vẫn còn ở đó
Mắt mẹ không còn đọc được
nhưng vẫn nhớ như in đó là con, là chồng mẹ năm nào
Cái sẹo trên trán thằng Tư lần nghịch té bờ ao
Mỗi lần nhớ mẹ lại đau thay cho con trẻ
Mỗi bữa cơm mẹ bới ra sáu chén
để nhớ câu con gái có thì
và bữa cơm đầu bông bí, râu tôm
Thằng đầu lòng mất sữa phải nghiền muối với cơm
nhìn con há miệng mẹ trào nước mắt
Ráng nghe con quê hương mình còn giặc
nắm đất còn quặng đau
huống hồ gì trái tim của con người
Rồi chúng lớn lên cùi cụi như bông mặt trời
Xoay tất cả theo hướng cha đi mà góp mặt
Mỗi bữa cơm lại thưa dần chén bát
chổ nầy con Ba ưa ngồi
thằng Tư xấu đói
Khi bới cơm cho nó
bao giờ mẹ cũng thêm một chút cho đầy
còn thằng Hai bị mẹ rầy hoài
cứ gõ chén bon bon khi sốt ruột chờ canh chín
Con Út tánh tình thùy mỵ
Bông mười giờ nó trồng ngoài sân
Vẫn nở rất đúng giờ
Mẹ ứa nước mắt mỗi lần nhìn ra đó.

Mỗi bữa cơm bây giờ
mẹ lại bới ra sáu chén
đủ cả trai gái, vợ chồng nhưng chỉ mình mẹ ngồi ăn
Người mẹ Việt Nam vĩ đại của chúng con
hai tiếng anh hùng con sợ là chưa đủ
Nước mắt mẹ thấm từng ngọn rau, tấc đất
Thời gian xuôi còn nỗi đau chảy ngược vào lòng

Quê hương tôi ra ngõ gặp anh hùng
mà dáng mẹ là tượng đài bất tử
Khi từng ngày, từng ngày
vẫn bới cơm sáu chén không quên.