
BỮA CƠM CỦA MẸ
* Kính tặng các mẹ Việt Nam anh hùng.
Mỗi bữa cơm mẹ bới ra sáu chén
một cho chồng và bốn đứa con mỗi đứa một phần
Những đứa con và người mà mẹ gọi là chồng
mãi mãi chẳng còn được ở gần
để lau cho mẹ giọt nước mắt rơi
cứ mỗi bữa cơm mẹ phải kềm lòng mình đừng khóc
Hạt cơm trắng còn thua màu tóc mẹ
Bát cơm một thời mẹ từng mơ ước bới đầy
nay đủ đầy sáu chén vây quanh...
chỉ còn mình mẹ
Thằng Hai, con Ba đứa mê canh hẹ
Thằng Tư, con Út lại thích hái rau vườn
chấm cá rô đồng nấu ngót
Bữa cơm đông đủ cả nhà chỉ có trong tưởng tượng
Một điều tưởng như hết sức bình thường
Lại không thể nào có được
Trái ớt hiểm xanh sau hè mỗi ngày mẹ hái
Để cạnh chén cơm chồng
Cuối bữa vứt đi
Tiếng vạc tre vẫn kẽo kẹt thầm thì
Bữa cơm sáu chén
Chỉ mình mẹ ngồi nuốt nghẹn
Những nén nhang nghi ngút trên bàn thờ
Vây quanh lận đận một đời thân vạc, thân cò
Tiếng ru hời từ thuở xa xưa
Mẹ ru lại thấm đầm nước mắt
Và lời ai hát : “ Một chiều... em tiễn anh...”
ngày gặp lại trong câu ca không có
Những tấm bằng Tổ quốc ghi công vẫn còn ở đó
Mắt mẹ không còn đọc được
nhưng vẫn nhớ như in đó là con, là chồng mẹ năm nào
Cái sẹo trên trán thằng Tư lần nghịch té bờ ao
Mỗi lần nhớ mẹ lại đau thay cho con trẻ
Mỗi bữa cơm mẹ bới ra sáu chén
để nhớ câu con gái có thì
và bữa cơm đầu bông bí, râu tôm
Thằng đầu lòng mất sữa phải nghiền muối với cơm
nhìn con há miệng mẹ trào nước mắt
Ráng nghe con quê hương mình còn giặc
nắm đất còn quặng đau
huống hồ gì trái tim của con người
Rồi chúng lớn lên cùi cụi như bông mặt trời
Xoay tất cả theo hướng cha đi mà góp mặt
Mỗi bữa cơm lại thưa dần chén bát
chổ nầy con Ba ưa ngồi
thằng Tư xấu đói
Khi bới cơm cho nó
bao giờ mẹ cũng thêm một chút cho đầy
còn thằng Hai bị mẹ rầy hoài
cứ gõ chén bon bon khi sốt ruột chờ canh chín
Con Út tánh tình thùy mỵ
Bông mười giờ nó trồng ngoài sân
Vẫn nở rất đúng giờ
Mẹ ứa nước mắt mỗi lần nhìn ra đó.
Mỗi bữa cơm bây giờ
mẹ lại bới ra sáu chén
đủ cả trai gái, vợ chồng nhưng chỉ mình mẹ ngồi ăn
Người mẹ Việt Nam vĩ đại của chúng con
hai tiếng anh hùng con sợ là chưa đủ
Nước mắt mẹ thấm từng ngọn rau, tấc đất
Thời gian xuôi còn nỗi đau chảy ngược vào lòng
Quê hương tôi ra ngõ gặp anh hùng
mà dáng mẹ là tượng đài bất tử
Khi từng ngày, từng ngày
vẫn bới cơm sáu chén không quên.
* Kính tặng các mẹ Việt Nam anh hùng.
Mỗi bữa cơm mẹ bới ra sáu chén
một cho chồng và bốn đứa con mỗi đứa một phần
Những đứa con và người mà mẹ gọi là chồng
mãi mãi chẳng còn được ở gần
để lau cho mẹ giọt nước mắt rơi
cứ mỗi bữa cơm mẹ phải kềm lòng mình đừng khóc
Hạt cơm trắng còn thua màu tóc mẹ
Bát cơm một thời mẹ từng mơ ước bới đầy
nay đủ đầy sáu chén vây quanh...
chỉ còn mình mẹ
Thằng Hai, con Ba đứa mê canh hẹ
Thằng Tư, con Út lại thích hái rau vườn
chấm cá rô đồng nấu ngót
Bữa cơm đông đủ cả nhà chỉ có trong tưởng tượng
Một điều tưởng như hết sức bình thường
Lại không thể nào có được
Trái ớt hiểm xanh sau hè mỗi ngày mẹ hái
Để cạnh chén cơm chồng
Cuối bữa vứt đi
Tiếng vạc tre vẫn kẽo kẹt thầm thì
Bữa cơm sáu chén
Chỉ mình mẹ ngồi nuốt nghẹn
Những nén nhang nghi ngút trên bàn thờ
Vây quanh lận đận một đời thân vạc, thân cò
Tiếng ru hời từ thuở xa xưa
Mẹ ru lại thấm đầm nước mắt
Và lời ai hát : “ Một chiều... em tiễn anh...”
ngày gặp lại trong câu ca không có
Những tấm bằng Tổ quốc ghi công vẫn còn ở đó
Mắt mẹ không còn đọc được
nhưng vẫn nhớ như in đó là con, là chồng mẹ năm nào
Cái sẹo trên trán thằng Tư lần nghịch té bờ ao
Mỗi lần nhớ mẹ lại đau thay cho con trẻ
Mỗi bữa cơm mẹ bới ra sáu chén
để nhớ câu con gái có thì
và bữa cơm đầu bông bí, râu tôm
Thằng đầu lòng mất sữa phải nghiền muối với cơm
nhìn con há miệng mẹ trào nước mắt
Ráng nghe con quê hương mình còn giặc
nắm đất còn quặng đau
huống hồ gì trái tim của con người
Rồi chúng lớn lên cùi cụi như bông mặt trời
Xoay tất cả theo hướng cha đi mà góp mặt
Mỗi bữa cơm lại thưa dần chén bát
chổ nầy con Ba ưa ngồi
thằng Tư xấu đói
Khi bới cơm cho nó
bao giờ mẹ cũng thêm một chút cho đầy
còn thằng Hai bị mẹ rầy hoài
cứ gõ chén bon bon khi sốt ruột chờ canh chín
Con Út tánh tình thùy mỵ
Bông mười giờ nó trồng ngoài sân
Vẫn nở rất đúng giờ
Mẹ ứa nước mắt mỗi lần nhìn ra đó.
Mỗi bữa cơm bây giờ
mẹ lại bới ra sáu chén
đủ cả trai gái, vợ chồng nhưng chỉ mình mẹ ngồi ăn
Người mẹ Việt Nam vĩ đại của chúng con
hai tiếng anh hùng con sợ là chưa đủ
Nước mắt mẹ thấm từng ngọn rau, tấc đất
Thời gian xuôi còn nỗi đau chảy ngược vào lòng
Quê hương tôi ra ngõ gặp anh hùng
mà dáng mẹ là tượng đài bất tử
Khi từng ngày, từng ngày
vẫn bới cơm sáu chén không quên.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét