Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2008

BÀI HÀNH TUỔI BỐN MƯƠI



Bốn mươi năm ta làm người
Cười đau cũng dăm ba bận
Đã từng xuống ngựa – lên xe
Hèn sang xem ra tường tận

Cũng có một người con gái
Người đời gọi là vợ ta
Theo nhau khi còn áo rách
Bao năm chưa kín đôi tà

Cũng có một thằng con nhỏ
Tạm đủ gọi là gia đình
Muối dưa lùa ngày ba bữa
Sá gì ba chuyện linh tinh

Vợ đôi khi buồn ngồi nhắc
Ngày xưa - giá mà ngày xưa
Ta biết rằng nàng giận lắm
Tơ ông lảo ấy cột bừa!

Con ta xem chừng thực tế
Bao giờ được như nhà người?
Biết nói thế nào con hiểu
Thơ cha vời vợi mây trời

Bốn mươi năm – Hừ! Tóc bạc
Chọn chi thơ phú làm nghề
Mang cả tâm hồn đi bán
Lắc đầu thiên hạ khen chê

Người xưa nói rằng: “Bất hoặc...”
Ta vốn tôn sùng cổ nhân
Nên không nghi ngờ gì nữa
Bon chen ắt cũng bằng thừa

Thôi đành bốn mươi năm chẳn
Dùng dằng thơ phú lôi thôi
Kiếp sau trời cho chọn lựa
Chắc cũng y như kiếp rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét