Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2009

LỜI TỰ TÌNH ĐÊM ĐÔNG

Đêm nay lạnh em có đòi ngủ chung với mẹ
Để được nghe lại truyện cổ An-đéc-xen
Cô chủ nhỏ mê vì sao đi lạc
Ngủ quên trên vai gã mục đồng

Thương những que diêm nhỏ bé giữa đêm đông
Không ấm nổi cuộc đời bất hạnh
Em biết không! Giấc mơ nhà cao cửa rộng
Đôi khi giết chết người ta một cách dễ dàng

Nghìn lẻ một đêm chuyện kể miên man
Em bằng lòng không ta sẽ là Xê-hê-ra-zát?
Vị hoàng đế xưa chưa hẳn mê cổ tích
Không dám nói yêu nàng vì kiêu ngạo đấy thôi

Tiết trời đông đã lạnh lắm rồi
Đừng lặng lẽ quay mặt nhìn xa lạ
Mùa đông không đến sau mùa thu mùa hạ
Mà đến từ em sau buổi giận hờn!

Có chú dế đêm nay đi lạc hộc bàn
Đang lén đọc bài thơ tình vụng dại
Những điều ta viết cho em như chuyện ngày xưa lặp lại
Bởi tình yêu có cũ bao giờ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét