Thứ Tư, 18 tháng 6, 2008
Rồi một ngày tình cũng chết, những cuống quít xôn xao của thuở tình đầu cũng sẽ qua đi.
Xin em một lần rung lên
tiếng chuông ngày cũ, ta sẽ nghe hồn mình run rẩy trong từng khoảng
thanh âm
TUỔI MƯỜI LĂM
Em đem cả ánh trăng rầm
Vào duyên con gái mười lăm tuổi tròn
Dường như nắng cũng ngọt hơn
Và hình như lá đang vờn bóng cây
Mùa xuân hoa cỏ hây hây
Em khoe với bướm rằng đây má hồng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét