Hai mươi tuổi – em lần đầu nghe chính tả
Chữ “sống” mấy lần viết chẳng xong
Tuổi thầy – tuổi em vừa suýt soát
Em viết chưa thẳng hàng – thầy chẳng dám cầm tay!
Đôi mắt em vẫn còn nét kẻ mày
Chợt mở lớn khi thầy giảng về quê hương xứ sở
Có cánh đồng xanh, có cánh hoa dâm bụt nở
Có đêm trăng thanh ngọt giọng mẹ ru hời
Có cô bé lên năm chiều đứng ngóng trời
Mơ một cánh buồm như trong chuyện kể
Tuổi thơ em đi qua nhanh quá đổi
Vội tan mau như bọt bia đổ đêm nào
Tuổi thơ em chưa một buổi đến trường
Cái em học đầu tiên là gắp mồi – khui rượu
Là những câu nói lã lơi – đơi đã
Nụ hôn đầu đời em chẳng nhớ trao ai!
Học lại đi em – từng tiếng đọc bài
Vần xuôi – vần ngược, đâu khó bằng giả chồng – giả vợ
Thầy giáo dạy em – chưa học qua trường sư phạm
Lòng vẫn vui vì em biết được hai chữ thiện lương
Hai mươi tuổi rồi – em mới học cửu chương
Một với một là hai – điều nầy ai cũng hiểu
Như con người có một quê hương
và một lần được sống
Em nhớ đừng quên để thật sự làm người
Bài chính tả hôm nay thầy đọc chẳng dài
Mà có quá nhiều chữ khó
Em nói với bạn:
“Chẳng biết điểm mình là mấy?”
Nổi lo dễ thương của cô bé học trò


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét