
BỆNH GÌ VẬY?!
- Chú Hai! Báo chí đưa tin lại có thêm một nạn nhân của vi rút H5N1 trên toàn thế giới, như vậy số người chết vì dịch cúm gia cầm đã trên con số 60…
- Ừ! Tổ chức Y tế thế giới cũng cảnh báo các quốc gia cần đề phòng sự biến thể của con vi rút nầy. Nó mà lây từ người sang người thì…
- Đại họa hả chú?
- Đại thảm họa luôn! Nhưng, theo tao biết hiện nay ở một số địa phương của ĐBSCL cũng đang “lây lan” một loại bệnh, tuy chưa có người nào mất mạng nhưng hậu quả của nó cũng thật nặng nề…
- Bệnh gì mà ghê vậy chú?
- Tao cũng hổng biết phải gọi nó là bệnh gì! Nhưng đặc biệt nó chỉ “xảy ra” trong giới y – bác sĩ và “hoành hành” tại các bệnh viện Nhà nước!
- Chú nói cụ thể coi, úp mở hoài làm cháu ớn quá!
- Ớn cái gì! Bệnh nầy mấy có muốn cũng chẳng được đâu, phải học hành dữ lắm mới “bệnh” được. Đây nè, ở bệnh viện Đa khoa Cà Mau, chỉ tính riêng trong quý II-2006, trong số 8.900 lượt người điều trị bằng thẻ Bảo hiểm y tế, đã có đến 1.323 lượt người là y – bác sĩ của bệnh viện…
- Trời ơi! Tội nghiệp mấy ổng quá há!
- Ở chổ nầy còn “tội nghiệp” hơn, tại bệnh viện Đa Khoa Sóc Trăng trong năm 2005, có đến 4.932 lượt người là y – bác sĩ “bị” bệnh. Trong đó, có 4.885 lượt người điều trị ngoại trú. Tính bình quân mỗi y – bác sĩ “bị” bệnh 8,3 lần trong năm. Mầy có biết số tiền mà Bảo hiểm y tế tỉnh phải chi cho 590 cán bộ, y – bác sĩ của bệnh viện Đa khoa Sóc Trăng là bao nhiêu không? Gần nửa tỷ đồng!
- Dân lao động như chú cháu mình nghe đến tiền tỷ là “cháng váng” mặt mày rồi. Bác sĩ mà bị bệnh tới hơn 8 lần trong một năm, thì “vệ sinh” kém hơn cháu với chú quá rồi!
- Tao với mầy bị bệnh là thấy ông bà ông vải luôn. Chớ mấy ổng bị bệnh là có tiền à! - Tiền gì chú Hai?
- Thì đó, tiền điều trị ngoại trú của người dân ở Cà Mau chỉ trên dưới 34.000 đồng/người/lượt. Còn thầy thuốc bị nặng nên mỗi lần điều trị ngoại trú không dưới 50.000 đồng; có bác sĩ điều trị đến 800.000 đồng/lượt, và lãnh tiền thuốc ngoài danh mục trong quý II lên tới 1,7 triệu đồng. Nghe đâu bác sĩ nầy cũng thuộc loại “tai to mặt bự” nên “bị nặng” và điều trị “lâu” mà hổng ai dám ý kiến, ý cò gì!
- Như vậy cháu hiểu đây là bệnh gì rồi. Chuyện đục khoét công quỹ Nhà nước tưởng chỉ xảy ra ở những ngành nào đó, không ngờ tại bệnh viện là nơi mà lương tâm, trách nhiệm được đặt lên hàng đầu vẫn xảy ra…
- Theo tao, hậu quả nặng nề nhất là niềm tin của bệnh nhân đối với những người mà xã hội gọi là từ mẫu ấy sẽ giảm sút nghiêm trọng. Thử hỏi, ai dám đặt sinh mạng mình vào tay những con người như vậy? Lúc nào cũng tính toán “cách bệnh” để kiếm tiền!


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét