Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2008

LÃNG MẠN ĐỒNG BẰNG

Ảnh Trương Công Khả

MÙA XUÂN THÁNG CHÍN


Tháng chín điên điển vàng trên ruộng
Những cọng lúa non chưa trổ đòng đòng
Tháng chín chưa phải là mai nở
Mà ở nơi nầy, xuân về cũng khó kiếm một cành mai

Năm bảy thằng chiều rủ nhau đứng ngắm
Ven lòng kênh cỏ lác mọc vun đầy
Có một “rừng mai” bên trên thảm cỏ
Bớt nỗi nhớ nhà bởi bên cạnh có mùa xuân

Đời công nhân có lúc cũng bâng khuâng
Đêm nằm nghe nước chảy trong lòng dậy sóng
Hạt lúa mẩy vàng qua biết bao lận đận
Cái đói – cái nghèo í…ới gọi nhau!

Tôi gặp em bữa xuồng chống tắt đồng
Thân lầm lụi, tóc vương mùi rơm rạ!
Tuổi tôi và em vẫn còn quá trẻ
Đứa dạt quê nhà – đứa cặm cụi áo cơm

Bờ kênh mới đào phèn lựng trong xanh
Bông điên điển rụng em nhặt lên cài tóc
Nhà xóm trong “Em chống xuồng lâu lắm!”
Đơn vị đường xa em nói chưa rành

Hai tiếng “yêu em” tôi thốt không đành
Đã phiêu bạt lẽ nào thêm tình bạc!
Tôi sợ một ngày tình yêu phai nhạt
Như bông điên điển rơi vụn nát trên đồng

Chiều lặng lẽ trôi tôi đứng ngập ngừng
Dáng em khuất sau hàng điên điển
Mùa xuân đời em én có về chao liệng?!
Tôi viết thơ tình vội vả chẳng đề tên

Trở lại nơi đây Tết kề cận bên thềm
Cánh đồng cũ đã xanh màu lúa mới
Cô gái bằng tuổi em xưa – đang ngồi ca vọng cổ
Giọng ngọt ngào chiều sông Hậu vờn bay

Cánh mai vàng nằm hờ hững trên tay
Nhớ da diết một mùa bông điên điển
Ánh mắt em loang cả chiều tiển biệt
Xuân về thật rồi mà em ở đâu?!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét